Phần III: Anfield Road
Nơi ánh dương không bao giờ tắt
Lịch sử của CLB nổi tiếng nhất nước Anh có màu máu và nước mắt. Trên sân cỏ là những chiến công đẹp nhất. Trên khán đài KOP là sự điên rồ nhất. Ở đây, quá khứ đè nặng hơn bất cứ nơi đâu trên thế giới…
Anfield Road, thánh địa có một không hai trên xứ sở xương mù, nơi nhiều đoàn quân danh tiếng đã rời đi trong tủi hận. Anfield Road, nơi ngọn lửa huy hoàng được Liverpool FC thắp lên trong suốt thế kỷ 20.
Nhưng ban đầu nớ không thuộc về Liverpool FC, bởi nó ra đời 18 năm trước khi đội quân “Áo đỏ” chào đời. Nó thuộc về Everton - đối thủ truyền khiếp ở nửa kia thành phố - từ năm 1874 tới năm 1892.
Khi nhắc tới sân Anfield, người ta nhắc ngay tới khán đài Kop nổi tiếng của nó. Khán đài này được xây dựng vào năm 1906, sau khi đội bóng áo đỏ giành được danh hiệu VĐ lần thứ hai. Tất cả những ai từng có mặt ở đây đều cảm thấy ngưỡng mộ pha chút thèm khát, tất cả những cầu thủ đều cảm thấy bồi hồi mỗi khi ngửng đầu chiêm ngưỡng nó.
Mãi tới mùa bóng 1928-1929, khán đài Kop mới được che bằng một cái mái xi măng. Tuy vậy, nó cũng là cái mái che lớn nhất trên sân bóng hồi bấy giờ. Rất thần kỳ là trong Cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, nó không hề bị “sây sát”, bất chấp những cuộc ném bom của phát xít Đức. Sau thế chiến, Liverpool trở thành một đội bóng mạnh và khán giả kéo đến sân ngày càng đông. Năm 1952, có trận sân Anfield tải gần 62.000 khán giả tới xem, và kỷ lục ấy tồn tại cho tới ngày nay.
Cái tên Kop do Ernest Edwards, nhà báo chuyên viết thời luận của tờ “tiếng vọng Liverpool” đặt cho khan đài xây trên nền đất cao và dốc, gợi nhớ tới “Spion Kop”, ngọn đổi ở Nam Phi, nơi quân Anh quần thảo với quân Hà Lan trong cuộc chiến tranh Boer năm 1900. Kop có sức chứa 28.000 khán giả và nó góp phần quan trọng vào những chiến thắng của Liverpool.
Trên cái khán đài phi thường này, những cổ động viên bị lèn chặt như cá hộp trong thời gian diễn ra trận đấu. Đó là một biển người dậy sóng đe doạ khủng khiếp, khiến những địch thủ tài năng nhất cũng có thể mất tinh thần và bị rối loạn khi thi đấu tại Anfield.
Các nghệ sĩ lớn cũng tìm thấy cảm hứng tại Anfield. Nơi đây, những ban nhạc lớn của nước Anh như Gerry and The Pacemakers, The Searchers, The Merrseybeats và dĩ nhiên là The Beatles đã cất lên những bài ca hay nhất. Nhưng không gì sánh với bóng đá, những câu chuyện đẹp nhất tại Anfield khởi nguồn từ đầu năm 60 và kéo dài cho tới giữa những năm 80. Trong thời kỳ đó, cả Châu Âu ầm vang ca khúc trầm hùng: “You’ll never walk alone”(Bạn sẽ không bao giờ đơn độc) khi các đội quân của HLV Bill Shankly, của Bob Paisley, của Joe Fagan với những anh tài như Keegan, Tosshack, Dalglish, Rush… liên tục đè bẹp hết đội này tới đội khác, giành lấy hết vinh quang này đến vinh quang khác. Khẩu hiệu “you’ll never walk alone” đã được trưng lên một chiếc cổng đồ sộ bằng kim loại. Một ca khúc huyền bí với những lời lẽ hùng hồn (Hãy đi với niềm hy vọng trong lòng, bạn sẽ không bao giờ đơn độc) mà bất hạnh thay, đã thể hiện toàn bộ ý nghĩa của nó trong những thảm hoạ sau đó giáng xuống đầu các CĐV Liverpool. Dĩ nhiên đó là Heysel, là Hillssborough…, những địa danh gắn với “thành tích” bất hảo của những CĐV quá khích. Những thảm hoạ ấy rốt cuộc đã dẫn tới công cuộc cải tạo những SVĐ hư nát của nước Anh, và Anfield là một trong số đó.
Những thảm hoạ ấy, cũng như những thắng lợi của đội bong, đã góp phần làm nên truyền thuyết Anfield. Và cuộc sống cứ tiếp tục như thế… sau 88 năm tồn tại, khán đài Kop đã bị dỡ bỏ khi kết thúc mùa bóng 1993-1994 ghi them một dấu ấn vào lịch sử của Anfield. Hôm đó diễn ra trận Liverpool – Norwich: 1-0 và các CĐV đã tạo nên một không khí thật xúc động khi tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài vang lên. Không ai muốn rời cái nơi yêu dấu ấy. Trong cái ngày buồn bã đó, nhiều người bi quan nghĩ rẳng ma thuật của sân Anffield cũng sẽ mất đi.
Nhưng không… ngay lúc này đây, và mãi mãi thế, trước khi bước vào sân bóng, các đối thủ của đội “áo Đỏ” vẫn biết rằng họ sắp bước lên một sân cỏ truyền thuyết. Vả lại trước cửa ra vào các phòng thay quần áo, phía trên cùng của cầu thang, vẫn sừng sững một tấm biển với dòng chữ: “This is Anfield”( Đây là Anfield). Đó là nơi mặt trời không bao giờ lặn, ánh hào quan của chiến thắng luôn còn đó